Dạo này cuộc sống vô vị quá. Ko lớp học, ko assignments, ko exam, ít gặp bạn bè, thỉnh thoảng đi làm... Phải chăng đó là cuộc sống sau khi tốt nghiệp? Nếu thế thì chắc nhảy lầu bây h cho xong. Àh mà ko, lúc đó chắc còn Phúc nữa mà, vậy để mình ráng sống XD
Sống cuộc sống như vầy nên mình ít nhìn vào gương hẳn. Sáng nay dậy lật đật nhìn vào gương, bộ dạng trông cũng khá ổn, mấy cái mụn là hệ quả ko thể tránh khỏi của kiếp cú, rửa mặt sạch sẽ sau một giấc ngủ mộng mị mà mình chẳng còn nhớ được tí gì. Loay hoay cả một buổi sáng với sự bệ rạc trong từng ý nghĩ. Đọc thơ Nguyễn Phong Việt thay vì ăn sáng, làm như ổng viết thơ cho mình vậy mà đọc đến đâu thấm đến đó. Cứ thế ngồi đọc thơ từ web này sang web khác, từ bài này sang bài khác, mặc thời gian trôi... Đến lúc giật mình lại thì đã là 4h chiều.
Đi về nhà tắm rửa, rồi tranh thủ dọn dẹp lại cái phòng thân yêu thì cũng là 6h. Dạo này mình sống rất bình thản, mọi thứ cứ tà tà mà trôi qua, có phải mình đã già rồi ko? Chỉ có người già mới có thể lãnh ngộ được sự bình thản mà thôi (mẹ nói thế mà mình mong ko phải thế). Cuộc đời mình bây h chìm trong sự chờ đợi và từ chối. Chú Phong Việt bảo: "Chờ đợi một nụ hôn mà nếu phải đánh đổi, bất cứ điều gì cũng can tâm". Câu thơ có cao siêu quá ko mà mình chả hiểu được. Chẳng lẽ chú chờ đợi cả một đời chỉ để đổi lấy một cái hôn? Và đến 80% là thương hại?... Chú vẫn tin vào một tình yêu trong sáng, ko vẩn chút bụi trần? Nếu chú muốn thế, chú có thể yêu cháu :)). Và câu thơ của chú vẫn ko hiểu được. Ôi may quá, thế là mình vẫn còn trẻ.
Tối nay chị Quỳnh làm phá lấu và bánh tráng trộn :X. Nghĩ đến thôi là thấy thích rồi.
Chuẩn bị ra giúp chị thôi.Một ngày nữa lại sắp trôi qua :)
Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đời.
No comments:
Post a Comment