Wednesday, September 29, 2010

Khi Trang 20!

Nghĩ mà thấy nhanh ghê!

Loay hoa loay hoay con cũng đã 20.

20 năm... Lần đầu tiên trong lịch sử, Bố thân yêu nhắn tin chúc mừng sinh nhật con :)). Chắc một phần cũng nhờ Mẹ đốc thúc, nhưng như thế là quý lắm rôi Mẹ nhỉ.

Con chẳng hề có chút cảm xúc gì trong ngày sinh nhật của mình, cũng chỉ là một ngày khác trên trang lịch. Điều buồn cười là người yêu và bạn bè con thì cứ cuống quýt hết cả lên. Con nhận được thiệp chúc mừng sinh nhật; được bạn bè mua tặng 1 cái bánh sinh nhật thật dễ thương, chúng nó còn hát bài happy birthday cho con nghe và nhảy múa như một lũ khỉ; người yêu 15.oookms ở xa lúc nào cũng cố gắng quan tâm tới con, anh ấy còn gọi điện hát mừng sinh nhật cho con nghe... Con sẽ ghi lại những khoảnh khắc tí tẹo ấy vào bộ nhớ lịch sử cho đến cuối đời.

Trong một ngay mang tính lịch sử như vậy thì tốt nhất là nên ra ngoài và làm điều gì đó mang tính xã hội hơn. Đi ăn là một lựa chọn khá thông minh. Ít ra là nhu cầu bản thân được thỏa mãn và đóng góp tài chính vào sự vươn lên của cộng đồng.

Buổi chiều và tối trôi qua lặng lẽ và bình thản. Một ngày nữa lại trôi qua...

Đặt chân đến Sydney cũng đã 1 năm rưỡi...

1 năm rưỡi kể từ ngày nhà ta bước vào một trang mới của cuộc sống, 1 năm rưỡi kể từ ngày con đi xa thật xa khỏi vòng tay của Bố Mẹ. Mà thật ra cũng ko phải lần đầu tiên, con xa Bố Mẹ lần đầu từ khi con còn học cấp 2 nhỉ Mẹ nhỉ. Những ngày tháng sống một mình, con đã khám phá, trải nghiệm, thấm thía và học hỏi được nhiều bài học, những giá trị đích thực của cuộc sống...

Cũng như Mẹ, bản thân con cũng đã từng lo ngại cái bản tính bướng bỉnh và ngang ngạnh của mình sẽ là một trở ngại trong hành trình kiếm tìm sự chững chạc để quản trị cuộc đời của riêng mình. Nhưng may mắn thay số phận đã ko quá khắc nghiệt với con Mẹ àh. Bằng sự nhận thức của tuổi đôi mươi, nền tảng giáo dục của gia đình và sự trợ giúp của Bố Mẹ con vẫn đang và sẽ sống tốt ...

Mẹ biết không, con đã từng khao khát được rời xa vòng tay của Mẹ, ánh mắt của Cha. Con đã từng muốn được tự do bay nhảy, vùng vẫy trong sự tự do của riêng mình. Giờ đây con đã đạt được nó. Cuộc sống tự lập của con cũng ko đến nỗi tệ, có rất nhiều điều thú vị và con chìm trong những cân nhắc. Có nhiều lúc, rất nhiều, con mệt mỏi khi phải đối mặt với quá nhiều khía cạnh, quá nhiều con người khác nhau, cả những quy tắc sống và cả những thói đời bạc bẽo. Cuộc sống tự lập mang đến cho con đôi chút khái niệm cơ bản về nhìn nhận con người, về lòng biết ơn khi nhận được sự giúp đỡ hay sự tỉnh táo để nhận ra sự đố kỵ và lợi dụng. Cuộc sống tự lập mang đến cho con một khát vọng mãnh liệt được hoàn thiện mình, để không ai khinh và một động lực để con phấn đấu thật nhiều trong học tập. Và Mẹ ơi, giá trị đồng tiền, sức lao động là bài học lớn nhất giúp con hiểu được thế nào là bươn chải, thế nào là mưu sinh ...

Có những lúc con chỉ muốn hét lên cuộc sống sao mà nặng nề quá, nhưng con lại cảm thấy tự xấu hổ, đây là cuộc sống mà con đã chọn, con phải có trách nhiệm với chính mình. Vậy thì hãy đón nhận. Chẳng có gì mà dễ dàng phải ko Mẹ? Mỗi sáng thức dậy với cái laptop, những bữa cơm một mình, những ngày mệt nhoài trở về nhà cũng diễn ra trong sự cô quạnh. Im ắng đến ngột ngạt. Cái gì rồi cũng sẽ quen, sự tĩnh lặng vẫn đang bầu bạn với con mỗi ngày. Hôm nọ chat với ông nội, ông bảo con càng ngày càng chững chạc và trông con rất điềm đạm hihi. Con thích lắm, vì như thế có nghĩa là con đã cứng cáp hơn trong mỗi bước đi. Con tự tin vào bản thân hơn. Có những nỗi buồn, con tự tìm cách vượt qua; có những cạm bẫy, con biết đường né tránh... Và đâu đó, lòng trắc ẩn và nhân ái trong con cũng đang được nuôi dưỡng hài hòa bên cạnh sự nhạy bén và kiên quyết trong suy nghĩ.

Con sẽ còn tiến xa phải ko Mẹ?

Nhưng cho dù con là ai đi nữa thì con cũng rất nhớ gia đình mình. Con yêu thích cuộc sống tự lập, ko phải vì tự ái mà là vì nó là như thế. Con biết con ko cô độc, còn có những người thật sự yêu quý con ở bên con. Sự giáo dục của Bố Mẹ sẽ là nền tảng cho đạo đức và nhân cách của con, để con có thể ngẩng cao đầu nói mình là ai, mình từ đâu đến và mình đang đứng ở đâu trong cái xã hội này, để Bố Mẹ tự hào về con, để tạ ơn cho những người đã đối xử tốt với con, với gia đình mình và để sự đố kỵ trong người nào đó ngày càng tăng để họ sống với nó mỗi ngày.

Con không biết sau này con sẽ làm gì, nhưng con chắc chắn sẽ là một người tốt Mẹ ạh.

No comments:

Post a Comment